Tớ không thích tình dục. Tớ chỉ thích có một người yêu chịu ở bên tớ, thường xuyên nắm nhẹ bàn tay tớ và thỉnh thoảng ôm tớ dịu dàng. Cậu ngạc nhiên ư? Cậu không thấy gần đây tớ chẳng có bạn trai, tớ sống một mình sao? Để tớ kể cậu nghe nhé! Hồi tớ yêu lần đầu tiên ấy, một thứ tình yêu kiểu trong sáng, thánh thiện. Tớ và người ấy chỉ nắm tay, tựa đầu vào vai nhau, hiếm hoi lắm mới hôn phớt trên môi. À, tớ rất thích thơm chút chít vào má người ấy, như kiểu của trẻ con ý!
Bọn tớ có ngủ với nhau vài lần trong những đêm mùa đông dài lạnh lẽo, tại nhà của người ấy, khi bố mẹ đi vắng. Ngủ kiểu rất lành mạnh. Một tay người ấy để cho tớ gối đầu, tay còn lại ôm ngang qua bụng tớ, xong hai đứa ngủ ngon lành đến sáng. Không hề có chuyện quan hệ tình dục đâu nhé! Thậm chí bọn tớ lúc đó còn chưa từng nhìn thấy nhau nude nữa cơ.
Tớ rất ghét hôn sâu, kiểu hôn đá lưỡi ấy. Khi hôn như thế, nước dãi của người này lẫn vào miệng người kia, ghê ghê sao đó. Thêm một điều dở là người yêu đầu tiên của tớ thường hút thuốc và thỉnh thoảng uống rượu. Nên tớ giao ước là chỉ được hôn vào những ngày mưa mát mẻ, mỗi lần hôn không quá nửa phút. Những ngày nắng nóng không được hôn, vì ngột ngạt, mồ hôi mồ kê nhớp nháp, dễ bực bội chết đi được. Còn những ngày đông lạnh thì tuyệt đối cấm. Bởi môi ai cũng hanh khô nứt nẻ, lỡ trong lúc hôn bị bật máu ra và nhiễm khuẩn thì sẽ tệ lắm. Tớ chẳng quan tâm người ấy có thấy thoải mái với điều kiện đặt ra hay không, nhưng người ấy bảo tính nết tớ thật là kỳ cục, nhưng lại quá dễ thương nên buộc lòng phải chấp nhận. Đôi khi người ấy hôn trộm tớ, kiểu cưỡng hôn ấy, khiến tớ sợ xanh mặt, hét ầm lên, dù là trong ký túc xá đầy bạn bè hay là ngay kế phòng bố mẹ của người ấy.
Yêu nhau được một năm tớ vẫn có thành kiến với tình dục và hôn. Khi phát hiện trong máy tính của người yêu có hình sex, tớ xóa sạch mà không thèm hỏi ý kiến, đã thế còn giận mất mấy ngày. Người ta năn nỉ xin lỗi, tớ còn vùng vằng: “Tôi không thích có người yêu đầu óc bệnh hoạn!”.
Rồi sau đó tớ khám phá ra bên cạnh việc yêu tớ, anh ấy cặp kè với một em gái bụi đời. Em ấy nói có thai 4 tháng mà người yêu tớ không thừa nhận, đã thế còn tỏ ý rằng em ấy là gái bụi nên cái thai có thể là của trăm thằng khác. Em ấy không thể phá thai vì nó đã quá lớn. Nên em ấy tìm đến tớ, chỉ là kể chuyện cho tớ nghe thôi, chứ chả cần gì khác. Tớ là người rất ít khóc. Nhưng nghe chuyện của em ấy, tớ đã chảy nước mắt cả tiếng đồng hồ đến mức tắc mũi không thở được luôn.
Cậu nghĩ coi, em ấy kém tớ 2 tuổi, xinh xắn dễ thương lắm cơ. Vậy mà em ấy ngồi trước mặt tớ, nước mắt tèm lem, vừa khóc vừa kể: Em ấy quê Nam Định, năm lớp bảy bị lừa bán sang một nhà chứa ở Trung Quốc. Em ấy phải tiếp khách ở đó suốt hai năm, rồi sau gặp được một ông gốc Việt đến chơi hoa, ông ta thương cảm cho tiền và chỉ đường về Việt Nam nếu muốn bỏ trốn. Em ấy trốn thật, chạy đến biên giới thì ngất đi, tỉnh dậy ở một đồn biên phòng và được đưa về nhà.
Ở quê, em ấy đi học lại, nhưng luôn bị bạn bè khinh miệt vì đã từng làm đĩ. Chúng trêu ghẹo suốt ngày, gọi thẳng thừng em ấy là phò phạch. Em ấy bỏ trường, đi học nghề may, cũng bị dèm pha, điều tiếng, cuối cùng đành bỏ quê lên Hà Nội. Lần đầu tiên đặt chân lên đất thủ đô, em ấy lang thang cho đến khuya, rồi không biết đi đâu, nên ngồi vào một hàng Net ở phố Vọng, em ấy cũng chẳng biết sử dụng máy vi tính, chat chít lại càng không, trong người thì chất đầy sợ hãi lo âu, vậy là nước mắt tràn ra, khóc nức nở trước cái màn hình xanh lè, bất động. Chủ quán là một người đàn ông trẻ, thấy khách có biểu hiện lạ nên lân la hỏi chuyện, biết được hoàn cảnh của em ấy nên giữ lại làm nhân viên. Được một năm thì quán sang lại cho người khác. Em ấy không hợp với chủ mới nên lại tiếp tục đi bụi. Thông qua mạng, em ấy quen được một số trai trẻ, thường là sinh viên, con nhà khá giả bao mình. Người yêu tớ là một trong số đó. Với đám kia là lợi dụng nhưng với người yêu tớ thì em ấy rất thật lòng. Thậm chí trong những lúc người yêu tớ kẹt tiền, em ấy sẵn sàng đi ngủ với thằng khác để có tiền đưa cho người yêu tớ. Gia đình từ lâu không còn thừa nhận em ấy nữa, mẹ bệnh nặng nằm viện, em ấy về thăm mà không dám vào, chỉ lén đứng ngoài cửa nhìn và cắn môi khóc. Em ấy coi người yêu tớ là người thân duy nhất, chỉ mong tiếp tục được nấu cơm, giặt giũ và chăm sóc anh ta đã là mãn nguyện lắm rồi. Em ấy biết phận mình không xứng, nên chả bao giờ ước mơ làm vợ anh ta, hơn nữa em ấy cũng biết tớ là người anh ta yêu cả một năm rồi, nên rất mong tớ và anh ta hạnh phúc. Người yêu tớ không cần phải có trách nhiệm gì với đứa con của em ấy. Em ấy muốn đẻ thì nó sẽ là con của riêng em ấy. Chỉ mong sao vẫn được coi người yêu tớ như anh trai và chấp nhận sự quan tâm của em ấy là thỏa lòng. Dù gặp tớ lần đầu tiên, nhưng em ấy đã biết tất cả về tớ qua lời kể của người yêu tớ. Em ấy hiểu là anh ta chỉ yêu thực sự mỗi mình tớ, còn đối với em ấy là chơi bời. Trong mắt em ấy, tớ là một người tốt đẹp, biết cảm thông sâu sắc cho những số phận bất hạnh, nên em ấy muốn được kết nghĩa chị em với tớ. Em ấy kể thế và muốn thế! Lúc đó đúng là trong tớ đầy thương cảm cho những nỗi khốn cùng của em ấy, nên tớ không hề chối từ việc em ấy coi tớ là chị gái, sâu thẳm tớ cũng nghĩ em ấy là em gái kết nghĩa của mình
Nhưng tớ không tha thứ cho người yêu tớ được. Trong lúc khóc thương cho bất hạnh của em ấy, tớ khóc cho cả cuộc tình bị phản bội của mình. Tớ về ký túc xá, viết lên bức tường chỗ giường ngủ của mình hai chữ thật to: “GHÊ TỞM”. Người yêu tớ vào, nhìn bức tường rồi cúi mặt nhẫn nhục: “Em khinh thường anh cũng được, không tha thứ cho anh cũng được, nhưng có nhất thiết em phải viết chữ đó ra không?”. Tớ không thèm nói với anh ta một câu vì đã quyết định chia tay. Tớ thực sự khinh thường hành vi của anh. Phản bội tớ và lợi dụng thân xác của một đứa con gái khác.
Vậy mà một tháng sau anh ta vẫn không nguôi cầu xin tớ quay lại. Đêm đêm anh ta không về nhà, ở lại trong ký túc xá, ngồi bên ngoài cửa sổ phòng tớ, uống rượu và ôm ghita đàn duy nhất một bản: “Đừng xa anh đêm nay”. Nhiều hôm đứt dây đàn, anh ta đổi nốt, nghe giai điệu lệch tông cứ chỏng lỏng, ngược ngạo. Con gái rất dễ mềm lòng. Anh ta lại quá kiên trì và có những biểu hiện tốt nên tớ chấp nhận nối lại tình yêu. Tớ dán màu giấy mới trên bức tường của mình, che đi chữ “ghê tởm!”. Cố gắng tha thứ và quên.
Em gái kết nghĩa của tớ, cũng là tình nhân cũ của người yêu tớ thỉnh thoảng chạm mặt nhau, song anh ta luôn làm lơ, thỉnh thoảng cảm thấy phiền anh ta xúc phạm em ấy rất nặng nề. Anh ta nói tớ bị em ấy lừa, cái thai lẽ ra đã đến tháng thứ sáu, sao vẫn chưa hề thấy bụng? Em ấy cố tình làm thân với tớ, rồi để một lúc nào đó sẽ chơi cho tớ một vố thật đau mà thôi. Nên anh ta can ngăn tớ tiếp tục chơi với em ấy. Anh ta nói quá hiểu em ấy, loại người không có nhân phẩm như thế có thể bán rẻ bất cứ thứ gì trên đời. Thế là tớ xa lánh em ấy thật. Em ấy tìm, tớ tránh mặt. Cuối cùng cũng không thấy em ấy làm phiền tớ nữa. Một thời gian dài bọn tớ không nhìn thấy bóng dáng em ấy ở bất cứ đâu trên đất Hà Nội, cứ nghĩ rằng em ấy đã bỏ đi xứ khác làm ăn rồi cũng nên.
Đó là một cơn sóng gió lớn trong mối tình đầu của tớ, nó làm thay đổi thế giới quan nơi tớ: Tình yêu mà không có tình dục thì người yêu mình sẽ ngoại tình vì bản năng và ham muốn. Nên tớ chấp nhận việc quan hệ tình dục khi chưa cưới. Tình yêu hết trong sáng, hết lành mạnh từ đó. Tớ chỉ chiều chuộng người yêu thôi, chứ bản thân chẳng thấy thích thú gì chuyện ân ái cả. Đau cả thể xác lẫn đau lòng cậu ạ! Bởi mình phải làm một điều mình không hề mong muốn.
Nửa năm sau em gái kia trở lại tìm tớ. Em ấy rủ tớ vào toilet của một nhà hàng và đứng trước mặt tớ cởi hết quần áo ra. Bụng và đùi em ấy đầy những vết rạn trắng trên da thịt còn phủ sắc thâm đen sau kỳ thai sản. Đứa con trai còn đỏ hỏn mới được gần 4 tháng tuổi đã phải dứt sữa, để lại cho bà ngoại nuôi, em ấy tiếp tục dạt lên Hà Nội sống kiếp bụi đường. Trở thành gái một con, dù cho chưa tròn 20 tuổi, em ấy cũng chẳng thể nào mang cái vỏ ngây thơ, đáng thương đi lừa bọn thằng trai trẻ như trước nữa. Ngoài việc làm điếm ra em ấy không có cách nào khác để kiếm tiền nuôi con. Đó là cuộc đời riêng của em ấy, tớ không cần phải lo lắng hay giúp đỡ gì. Có thể gặp lại tớ vì em ấy chưa từng nói dối tớ, duy nhất em ấy đã làm sai lệch một điều là “cái thai 4 tháng không thể phá”, trong khi lúc tớ biết chuyện nó chỉ mới được vài tuần. Em ấy ngốc lắm, nghĩ rằng muốn giữ lại kỷ niệm với người yêu tớ. Dù khó khăn, cay đắng, dù anh ta đối xử rất tệ bạc, thì em ấy vẫn cam tâm. Em ấy là một người có thể chết vì yêu.
Tớ không rõ thực hư đứa trẻ là con ai, nên chỉ thỉnh thoảng khuyên người yêu tớ tìm hiểu kỹ mọi chuyện. Nếu đứa bé mang dòng máu của anh ta, cần phải có trách nhiệm nuôi dạy nó. Nhưng anh ta luôn gạt đi. Cho đến khi đứa bé được một tuổi, em gái ấy chụp hình và đưa cho tớ xem – nó mang đầy những nét giống anh ta. Dường như cả khuôn mặt đều rất giống.
Người yêu tớ có một đặc điểm không lộ ngay ra bên ngoài. Thậm chí anh ta cũng chẳng biết nếu tớ không phát hiện ra. Khi nhìn sâu vào đôi mắt màu nâu của anh ta, hai con ngươi sậm màu ở trong kích cỡ không đều – một to một nhỏ rất rõ rệt. Tớ nói em gái kia về nhìn kỹ tròng mắt của con mình, nếu có gì khác biệt thì cho tớ hay. Và rồi cậu biết không, em ấy đã mô tả đặc điểm đồng tử không đều y chang với người yêu tớ.
Tớ cầm hai bức ảnh, một của em ấy và một của đứa con đưa cho người yêu mình. Tớ khẳng định chắc chắn đứa trẻ là con anh ta. Nếu anh ta sợ bố mẹ, không dám thừa nhận, thì cũng phải nghĩ cách gì đó góp phần nuôi nấng máu mủ của mình. Anh ta cầm bức ảnh tình nhân cũ ném ra ngoài cửa sổ, còn ảnh đứa trẻ được bỏ vào ngăn bàn với vẻ thờ ơ: “Anh sẽ nghĩ cách sau!”.
Phòng người yêu tớ ở lầu hai, tớ đã lặng lẽ xuống đất tìm lại bức ảnh của em gái ấy, rồi mang lên lấy một cái khung ảnh, bày hình đứa con ra trước, giấu hình mẹ nó ở phía sau lúc anh ta đi tắm. Khi trở lại thấy tớ trưng ảnh của bé trai trên bàn, anh ta cầm nó bỏ vào ngăn bàn và nói: “Nó là nghiệp chướng. Anh chưa thể đối mặt với chuyện này, em cho anh thêm thời gian…”.
Ngày đó tớ vẫn có niềm tin đối với anh ta. Nhưng sau gần bốn năm yêu nhau, anh ta không muốn lấy tớ làm vợ nữa. Đứa con rơi cũng đã hơn hai tuổi rồi mà anh ra chẳng ngó ngàng gì. Và khi thúc giục quá nhiều, bọn tớ chia tay nhau cùng với những lời lẽ chả hay ho gì. Anh ta nói không thể lấy một người làm vợ mà chẳng nhiệt tình trong chuyện chăn gối. Chắc hồi bé tớ đã bị hãm hiếp nên khi quan hệ với anh ta lần đầu đã chẳng ra máu trinh, có thể đó chính là nguyên do tớ ghét tình dục, ghét cả hôn. Tớ tức nghẹn lời cậu ạ! Khốn nạn thay, không yêu nữa nên nói lời cay đắng. Hóa ra điều anh ta tìm kiếm và ẩn danh trong tình yêu chỉ là một cái màng trinh sinh học mỏng manh.
Tớ bỏ anh ta mà chẳng tiếc nuối gì về con người xấu xa đó, chỉ hối tiếc cho mình đã lãng phí quá nhiều thời gian và tâm huyết. Tớ quên tất cả những gì liên quan tới anh ta. Rồi tớ có người yêu thứ hai, thứ ba,… Chẳng ai yêu tớ theo cách cách tớ mong muốn cả. Dường như, tình yêu về sau này đối với tớ mất đi nhiều ý nghĩa, nó nhạt màu mộng mơ và mất chất lãng mạn. Nó chỉ bao hàm nhục cảm từ đối phương và sự gượng ép cảm xúc bản thân từ tớ. Nói chung tình yêu của một nữ nhân ý thức được mình không còn là con gái chỉ có tình dục và tình dục. Cậu muốn nghe nữa không tớ kể tiếp nhé!
Khi ai đó yêu tớ, tớ luôn muốn được đối xử nhẹ nhàng, nắm tay và ôm ấp kiểu như tớ kể lúc đầu ấy. Nhưng tất cả họ chỉ muốn ngủ với tớ. Anh thứ hai, thứ ba, rồi đến cả anh cuối cùng mà tớ đã chia tay hơn một năm cũng đều đến với tớ vì ham muốn thể xác. Họ đều khen tớ đẹp, và rực lửa tình, dù tớ chẳng cảm nhận được điều đó. Họ đều muốn ngủ với tớ, ừ thì tớ cũng muốn được ngủ an lành trên cánh tay họ. Tớ thích cảm giác được ôm một người trong đêm tối, nghe từng hơi thở của người ấy, vuốt ve nhẹ làn da nam tính của người ấy. Vậy mà những người tớ đã yêu sau này chẳng ai đem đến một giấc ngủ bình yên cả. Yêu nhau đồng nghĩa với việc họ đòi ngủ với tớ, song chẳng bao giờ chịu ngủ ngay cả, họ dày vò thân xác tớ chán chê, làm tớ mệt mỏi, còn họ phải đạt được khoái cảm mới thôi. Vậy nên để đổi được giấc ngủ tất nhiên tớ phải chiều họ trước, giúp họ thỏa mãn. Nếu không cả đêm tớ sẽ luôn bị đánh thức bằng sự khua khoắng, sục sạo, có khi rất thô thiển.
Người ta nói phải yêu nhiều mới tìm được ra người tốt nhất cho mình. Tớ đã chấp nhận thử rất nhiều cuộc tình với những người đàn ông khác nhau về biểu hiện, nghề nghiệp, tính cách. Từ thời đợi ai đó đến tán tỉnh, tớ đã chủ động tìm kiếm người đàn ông cho mình. Tớ rất sợ những kẻ đeo bám tớ, bởi chắc chắn chúng đều thèm khát được lôi tớ lên giường. Nên những kẻ tán tỉnh, muốn dụ dỗ tớ sẽ chẳng bao giờ có được tình yêu của tớ.
Khi nào cậu chán nghe tớ kể thì ra hiệu stop nhé! Tớ sẽ dừng cái câu chuyện chẳng ăn nhập nổi vào logic tâm lý của cậu ngay. Cậu biết không, sau này tớ toàn đi tán trai thôi. Tớ tìm kiếm một người yêu có thể bên tớ cả ngày, cùng làm những chuyện thi vị lãng mạn mà không hề nôn nóng về chiếc giường nồng xạ hương, người có thể ngủ với tớ suốt đêm dài mà không đặt nặng chuyện làm tình lên hàng đầu. Rồi tớ cũng tìm được một người gần hoàn hảo. Thực ra chắc anh ấy cũng đầy ham muốn, nhưng biết cách che đậy quá khéo léo nên tớ không nhìn thấy. Anh ấy là một CEO trẻ rất lịch thiệp và tất nhiên dư dả tiền bạc để “make some noise” cho cái ước vọng hẩm hiu của tớ. Bọn tớ có hàng tá kỷ niệm chất đầy lãng mạn với nhau. Dù có khi vào ngày làm việc, trong giờ hành chính anh ấy cũng vẫn có thể dành thời gian ở bên tớ, làm những điều tớ thích, đi những nơi tớ muốn. Tớ từng điên rồ đến mức vào rạp và đòi xem lần lượt tất cả các phim đang chiếu trong ngày. Giữa mỗi phim, bọn tớ ngồi uống café và chọc ghẹo nhau. Từ sáng đến tối muộn, anh ấy hẳn có sốt ruột về công việc, nhưng vẫn chiều chuộng sở thích của tớ. Hoặc như, tự nhiên tớ muốn thăm làng gốm Bát Tràng vào một ngày giữa tuần, anh ấy cũng tạm ngưng công việc để lái xe đưa tớ đi. Tớ có ký ức với anh ấy ở hầu hết các điểm đến thú vị quanh Hà Nội, làng hoa đào dịp cuối năm, vườn cải vàng rực trong ngày đông, bãi giữa sông Hồng mùa nước cạn, rồi cả những làng nghề dệt lụa, đúc đồng, làm tranh,… Những chuyến viếng thăm của bọn tớ không mang hương vị phong trào, vì những ngày bọn tớ đi chơi, đều vào lúc hầu hết mọi người bận rộn với công việc kiếm sống.
Cậu biết tại sao tớ nói anh ấy gần hoàn hảo không? Ừ, nhìn mặt cậu tớ biết cậu đoán đúng rồi đó! Anh ấy là người đã có gia đình, buổi tối anh ấy phải về với vợ con, không thể nào ở bên tớ qua đêm cho đến tận ban mai được. Nghĩa là tớ chẳng có một cánh tay để gối, chẳng có một cơ thể để ôm, và chẳng được nghe từng nhịp thở của anh ấy trong đêm sâu tĩnh lặng. Khi những cột đèn cao áp rực sáng nhất trên những con đường là lúc tớ trống vắng và ngập trong cô quạnh.
Tớ đã tán tỉnh anh ấy, và rồi tớ yêu anh ấy, đến giờ vẫn cảm thấy cuộc tình đó còn ấm nóng. Song tớ không đủ hấp lực để anh ấy đánh đổi gia đình mình. Anh ấy là một người chồng hoàn hảo trong một tổ ấm, thì sẽ phải là người đàn ông khiếm khuyết đối với tớ. Thế nên chưa từng nói chia tay mà bọn tớ cũng dần xa nhau. Vì những khoảng trống anh ấy để lại không cách gì lấp đầy nên tớ đã đi tìm một người yêu khác – người có thể cho tớ một giấc ngủ sâu, an lành. Và như cậu thấy đấy, tớ thất bại cho đến tận giờ.
Cậu cứ bảo tớ lãnh cảm, nhưng chẳng phải đâu. Tớ vẫn yêu đàn ông chứ không hề căm ghét họ. Chỉ là tớ chán cái cảm giác mình phải cố gắng đánh đổi, làm họ thỏa mãn trước rồi mới có được điều mình mong muốn. Sao không người đàn ông nào ru cho tớ một giấc ngủ yên ổn lúc tàn ngày, rồi sau đó có thể làm tình với tớ vào sáng sớm.
Nói chung nhu cầu yêu đương của tớ giản đơn vậy thôi. Song buồn thay chẳng có ai đáng để kỳ vọng. Tất cả đàn ông đều dư thừa sự nóng vội, hấp tấp nên làm vỡ hết giấc mơ yêu đương của tớ rồi. Họ muốn cùng xây lâu đài tình ái nhưng cứ đòi lên đỉnh trước khi chịu đắp móng thì làm sao tớ chấp nhận được. Cậu đừng khuyên tớ kiếm bạn trai nữa, tớ tạm ngừng yêu để tâm hồn mình lắng xuống những mỏi mệt, chán chường. Tớ kể đủ thứ với cậu mà chẳng sợ bị đánh giá lẳng lơ này nọ. Vì cậu có bao giờ yêu bất kỳ đứa con gái nào trên đời. Cậu không phải loài dị tính như tớ, cậu không có nhục dục gái trai, trong cậu chỉ có ước vọng mai này đuợc pháp luật thừa nhận một gia đình bao gồm “husband and husband”, hoặc chỉ có “wife and wife”. Chuyện tình cảm của tớ nằm ngoài thế giới yêu đương của cậu mà, chẳng cần cậu hiểu hay không hiểu, tớ trút lòng là đủ. Nên đêm nay, cậu hãy ôm tớ ngủ nhé!
Có thể một ngày nào đó, tớ tìm được một người đàn ông điềm đạm, biết ngủ an nhiên bên tớ, cho đến khi thức dậy mới làm tình.
Lê Thủy (sưu tầm từ ava)
0 comments:
Post a Comment