Hôm nay tôi chứng kiến một người rất mạnh mẽ, rất giỏi giang, rất cứng rắn trong công việc nhưng trong tình cảm, anh ta đã khóc như một đứa trẻ. Tình yêu mất đi, anh ta đã không vực dậy được ,không thể chấp nhận ngày hôm qua đã không còn. Anh ta cứ giam mình trong cái ám ảnh không có cô gái ở bên, tự dằn vặt, trốn tránh mọi thứ và tin rằng mình không thể yêu thêm một ai nữa. Tình yêu đã mất thật rồi khi cô gái đi lấy chồng.
Tôi đã trả lời rằng:
- Tình yêu vẫn còn đó, vẫn như vậy và chưa từng mất đi. Sao gọi là mất.
Trong anh cô ấy vẫn tồn tại và cô ấy cũng thế. Cái anh mất chỉ là anh không còn sở hữu cô ấy. Cô ấy đã kết hôn, họ cùng đi chung một con đường, anh vẫn yêu cô ấy. Tình yêu của anh còn nguyên vẹn, chưa bao giờ hư hao. Cuộc sống vẫn tiếp tục, và dù thế nào, anh cũng phải sống tiếp.
Anh biết anh đã bỏ lỡ điều gì không? Khi hai người vẫn còn có thể cạnh nhau, anh đã không tận dụng thời gian còn lại đó để tiếp tục yêu họ , không phải để níu kéo tình cảm, mà thêm một ngày để yêu thương, một ngày để nhớ. Mà anh cứ chìm trong những đống suy nghĩ mệt mỏi, u uất, rồi vô tình bỏ quên cái tình cảm anh đang có.
Anh ấy im lặng rồi tiếp tục kể tôi nghe một lần anh ấy đã muốn chạy thẳng đến gặp cô gái mà hét lên rằng:
“Anh muốn giành giật em từ tay người đó
Anh ganh tị với người đó có em
Anh muốn gặp em
Muốn có em
Muốn ôm em thật chặt
Chỉ một phút thôi…”
- Nhưng rồi sao, em biết không? Anh đã không làm được, anh hèn nhát !
Nhìn họ…
Im lặng.
Suy nghĩ.
Tự dằn vặt.
Rồi tự nói với mình.
Ngu, mày là thằng ngu, đã để mất người mình yêu thương nhất !
Kết thúc rồi !
Mệt rồi…
Không muốn chơi nữa, không còn sức nữa
Cạn kiệt
Anh đang hi vọng trong một đống tuyệt vọng!
………….
Chính vì những suy nghĩ này, mà bạn tôi đã không tìm được tình yêu đích thực, không thể nào thanh thản và bình yên. Anh ấy quan niệm rằng yêu và phải đấu tranh giành lấy hạnh phúc cho mình, giành lấy tình yêu của cuộc đời, nhưng đâu hay biết rằng yêu cũng chính là chấp nhận và buông tay.
Mới hôm nào , thời gian là nhiều ,
Đếm xem nay còn lại bao nhiêu ,
Nếu lúc trước biết sẽ có hôm nay ,
Cho em xin thêm một ngày thôi .
Đếm xem nay còn lại bao nhiêu ,
Nếu lúc trước biết sẽ có hôm nay ,
Cho em xin thêm một ngày thôi .
Lỡ mai không còn ai gượng cười ,
Lỡ mai không là ngày xanh tươi ,
Có chút ánh sáng phía cuối con đường ,
Khi đôi tay em dần dần buông ,
Nắng vẫn lên nhẹ nhàng .
Lỡ mai không là ngày xanh tươi ,
Có chút ánh sáng phía cuối con đường ,
Khi đôi tay em dần dần buông ,
Nắng vẫn lên nhẹ nhàng .
Bài thơ này anh bạn ấy gửi cho tôi, thay lời tâm trạng. Tôi hiểu và thở dài mong anh ta sẽ ngộ ra và nguôi ngoai.
Mọi chuyện trên đời, nó không tuân thủ theo bất kỳ một quy luật nào, quy luật của nó chính là bất quy luật. Nếu cứ cố gắng cố hữu một cái gì đó, chỉ làm ta thêm mệt mỏi.
Ai, bất kỳ một người nào cũng tồn tại một nửa yếu ớt, một góc khuất lặng lẽ. Và quan trọng là ta phải dũng cảm đón nhận những đau đớn của cuộc đời, và mỉm cười khi một hạnh phúc đã ra đi, vì cuộc sống chính là không trọn vẹn. Nhưng ta thì có thể trọn vẹn để sống từng ngày.
By: Lê Thủy
0 comments:
Post a Comment