Có những thứ trên đời bạn cứ ngỡ nó là một khởi đầu, nhưng đó chính lại là sự kết thúc, không lí do, không nguyên nhân, không một lời giải thích.
Rồi có những chuyện, bạn không bao giờ tin nó sẽ khởi đầu, không bao giờ có thể. Vậy mà nó đã khởi đầu, lặng lẽ nhưng mạnh mẽ.
Và điều rút ra là gì? Trên đời này, có những thứ ta không lường trước được, những thứ ta hi vọng nhất, tin tưởng nhất, chắc chắn nhất thì cũng chính là thứ sẽ làm ta bất ngờ nhất, đau đớn nhất và không bao giờ tin rằng, nó sẽ xảy ra. Nhưng nó đã xảy ra.
Bởi vậy, lòng tin rất quan trọng, để xây dựng lòng tin với một người, phải trải qua rất nhiều thứ, tốn rất nhiều thời gian, nỗ lực, và có cả sự cố gắng, không có lòng tin, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện, một câu chuyện dài nhưng nói ra thật ngắn gọn.
Cách đây 4 năm, có một cô gái và một chàng trai yêu nhau, nhưng ban đầu, không ai tin rằng họ có thể là một đôi, như một đôi đũa lệch, và bản thân tôi cũng nghĩ thế. Chàng trai to lớn cục mịch, cô gái nhỏ bé dễ thương. Và họ đã yêu nhau như thế trong suốt 4 năm sinh viên, cũng xảy ra nhiều chuyện, nhưng tình cảm của họ vẫn bền. Một ngày chàng trai hỏi cô gái: nếu anh đi du học, em có chờ anh không? Cô gái không suy nghĩ và trả lời rất nhanh rằng: không, em không chờ được.
Và cô gái đâu biết rằng, chỉ cần cô gái nói có, chàng trai sẽ nói gia đình làm lễ đính hôn trước khi sang xứ người du học, để chứng minh tình yêu và lòng tin tưởng với cô gái. Nhưng cô gái thiếu lòng tin, cô không tin tình yêu chàng trai dành cho cô gái là vững bền trước thời gian và sự cám dỗ. Và thế là họ vẫn yêu nhau như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tới giờ phúc này, ai cũng tin rằng, họ sẽ cưới nhau khi ra trường, và người chung thủy như cô gái ấy không bao giờ có chuyện lặng lẽ quen thêm một người và quyết định đính hôn sau ba tháng quen biết. Để lại cho chàng trai một sự phản bội với vô vàng dấu chấm hỏi, tại sao cô làm thế , tại sao có thể khi họ vẫn rất say đắm bên nhau. Tim một người sao có thể chứa 2 người, nhưng câu chuyện đã xảy ra. Và bây giờ cô gái vẫn còn rất yêu chàng trai, nhưng cạnh cô đã có một người, mang cho cô sự tin tưởng tuyệt đối, “thứ” hạnh phúc mà cô mong mỏi. Mà cô gái ấy có thật sự hạnh phúc với sự lựa chọn của mình hay không thì có trời mới biết.
Còn chàng trai, phải mất một thời gian dài để thích nghi, để chấp nhận đó là sự thật
Đôi khi tôi không hiểu , tình yêu là cái gì, để con người ta có thể yêu một người, và sống cạnh một người khác, và dễ dàng đổi thay đến thế.
Yêu một người mười năm, không đổi lại 3 tháng với một người mới quen biết. Có chăng tình yêu chỉ là một nhu cầu thiết yếu của cuộc sống, như phải ăn, phải mặc. Chúng ta không thể tồn tại mà không ăn, sống mà không mặc, và tình yêu cũng như thế.
Và đôi khi tôi lại càng không hiểu tình yêu, tình yêu muôn mặt, muôn hình thái. Năm nay tôi 23 tuổi, cái tuổi đến bây giờ được nhìn thấy muôn mặt tình yêu đó.
- Tình yêu làm một con người chỉ biết câm lặng nhìn người mình yêu đi cạnh người này đến người khác, chỉ cần người đó yêu mình nhất là đủ ( thật là hài).- Tình yêu là sự sở hữu đến điên dại, hình bóng một người luôn đè nặng trong tim, từng chuyển động người đó làm mình mệt mỏi đến ngạt thở.- Tình yêu là sự xẻ chia, không cần sở hữu, không cần đáp lại, chỉ cần mình biết mình yêu họ, được thấy sự tồn tại của họ là đủ.- Tình yêu là phải hai chiều, khi một chiều đứt gãy, thì tình yêu kết thúc.- Tình yêu là niềm tin, một niềm tin tuyệt đối, như lòng tin với đức thánh trong lòng, bất di bất dịch, chỉ đơn giản vậy thôi, và sự đơn giản đó là cả một vấn đề. Và tôi thuộc loại này.
Có người ví đời người như một chuyến đi, một hành trình dài. Người lữ hành đôi khi mệt mỏi cũng phải dừng chân. Anh thì to lớn, bàn tay em thì quá nhỏ bé, không thể giữ nổi anh lại. Rồi một ngày, hành trình mới lại bắt đầu. Và lòng tin được xây dựng từ đầu.
Nhìn một người, họ làm mình ngợp ngay từ cái nhìn đầu tiên, họ khiến mình phải suy nghĩ, phải nhớ đến. Rồi đã sao, không nói lên được điều gì, giá trị lòng tin trong lòng mình chỉ là 1 số không, không hơn không kém, mình không tin tưởng họ, không cảm thấy yên lòng khi cạnh họ, không thể hi vọng họ làm được điều gì cho mình thay vì chỉ mang cho mình sự dậy sóng trong tim, sự lo sợ theo thời gian và cả những giọt nước mắt. Lúc đó tình yêu như một sự chịu đựng, một sự dằn vặt hơn là hạnh phúc.
Rồi một ngày, bạn nhận ra một người chỉ là thường thôi, chỉ có vậy. Mọi thứ chỉ là lầm tưởng, hình tượng hóa nó lên, khi sự thật phơi bày, bạn nhìn lại, nó như một trò hề. Và mình cũng hài không kém. Nó bình thường đến nỗi quá bình thường. Không có gì để bận tâm, và giải pháp là quăng vào Recycle Bin.
Tôi từng đọc được một câu rất hay về tình yêu: để yêu một người chỉ cần có duyên là đủ, nhưng để tiếp tục yêu một người thì cần phải cố gắng.
Nhưng bạn có biết thêm một điều: Có những thứ cố gắng là tốt, nhưng cố gắng vì thứ không đáng thì thật không nên. Ta không nên phí thời gian cho những thứ không rạch ròi, dễ đi vào ngõ cụt.
Tôi từng xem và luôn xem tình yêu giống như một biểu đồ parapol lên xuống bất chợt, bạn phải luôn chuẩn bị tâm lí cho sự thay đổi liên tục của nó, và cực đại, cực tiểu của nó chính là giới hạn tình yêu. Đỉnh của giới hạn. Khi tình yêu đạt tới một mức độ nào đó, một là nó đi xuống, hai là vỡ tan, có cố cũng vô ích.
Bạn có thể có tình yêu nhưng đừng nên dính mắc, vì chia ly là lẽ tất nhiên.
Trong tình yêu, có rất nhiều đạo lý, không thể ai dạy ai điều gì, ta phải tự cảm nhận, trải nghiệm, và ngộ ra cái chân lý cho riêng mình.
Mọi thứ nếu là giấc mơ, nhưng sao chúng ta vẫn cứ muốn mơi hoài, giấc mơ quá đẹp và nhưng không thể không thức, chúng ta phải trở về với thực tại.
Những giấc mơ cứ đến, rồi cứ đi, cứ lặp đi lặp lại như lập trình sẵn. Nhiều lúc tôi tự hỏi có mỏi mệt không ? có hối tiếc không ? Nếu lúc trước tôi sẵn sàng nói có, bây giờ tôi lại thấy không. Trong tôi đã thay đồi, tôi nhìn mọi thứ không phải bằng mắt, mà bằng tim, bằng nỗi khát khao và niềm đam mê phía trước, vì chặng đường tới còn nhiều điều nữa, hành trình của con người dài lắm, và tôi chỉ mới đi qua chặn 23. Còn rất dài mà, có người dùng cả 100 năm để yêu, để sống và thứ tha cơ mà.
Thời gian cuốn chúng ta vào một vòng xoáy bất tận, buộc mọi người phải tham gia một trò chơi lớn. Có lẽ trò chơi của tôi đã có kết quả rồi. Không phải là Game over và là chơi lại(cười).
By: Lê Thủy
0 comments:
Post a Comment